ĐẠI-NAM  (ĐĂNG-CỔ-TÙNG-BÁO)

 

Số  815                                                                                                      Ngày  29-08-1907

TƯ TƯỞNG NAM-KỲ

 

                                                                                    M. X.  Phủ ở X...

Cochinchine

 

            Cám ơn ông có lòng tốt mà gửi cho tôi mấy trương nhật-báo bằng chữ Pháp và chữ Quốc-ngử của các ông trong ấy làm ra. Tôi xem ra lấy các Đại-Huynh trong Lục-tỉnh làm học chữ Pháp đã khá cả. Ngoài Bắc-kỳ chúng tôi thực chửa được người nào như thế.

 

            Song ông đã có lòng tin mến mà hỏi ý tôi nghĩ làm sao về các tư-tưởng mới của các Đại-Huynh, vậy xin thực tình như anh em một nhà mà nói.

 

            Văn trương Pháp các Đại-Huynh học thì cũng đã được nhiều người rỏi, mà rỏi quá, nhưng hình như các Đại-Huynh có ý chuyên mặt hoa mỹ hơn rằng tư-tưởng. Vả cứ như cái cách các Đại-Huynh nghị-luận, thực ra Pháp cách quá, như thế thì tôi e rằng có ích cho người Pháp hơn răng có ích cho người bản-xứ, vì người bản-xứ mà muốn hiểu được những ý tứ văn hoa ấy, chắc phải đã học chuyên chữ Pháp lâu năm. Tiểu-đệ giám chê rằng : văn thì hay thực, nhưng ý tứ hình như sẵn-sàng lắm, xem không thấy chút nào là tư-tưởng riêng của ngưởi chịu nghĩ.

 

            Còn như quốc-văn thì các Đại-Huynh hình như biếng trễ. Có chữ, có nghĩa, có mẹo, có mực nhưng không có văn; mà một thứ tiếng hiếm như tiếng Đông-dương mình thì phải có nhờ văn mới rộng nghĩa lý dược. Tôi so mấy trương báo bằng Quốc-văn với mấy trương báo bằng Phàp-văn thì hình như các Đại-Huynh học Pháp-văn kỹ quá, kỹ hơn tiếng nước nhà nhiều. Chữ Pháp mình cũng nên biết cặn-kẽ mới xem được mọi sách hay của bợm thì không khác chi nhà Nho ta học thơ phú ngày xưa. Kể ra chữ quốc-ngữ thì học không được lợi bằng thông minh chữ Pháp thực, nhưng có chữ quốc-ngữ hay thì các Đại-Huynh học chuyên lấy hay quốc-văn bây giờ là như làm một sự đại-lượng, không nghĩ đến mình, nghĩ đến anh em đồng-bào khác, không có tiền mà học lấy hay Pháp-tự. Các quí huynh cần chuyên chữ Pháp cho hay thì ông nào hay, chỉ một mình mình được nhờ mình mà thôi. Làm dược quan to cùng Nhà-nước Đại-pháp thì hay mà sương thực, nhưng không chuyên dược cho hết thẩy đồng-bào, thì nước có thể chách các Đại-Huyng chỉ nghĩ đến mình mà thôi.

 

            Huynh ông có mấy nhời khen, tôi lấy làm cảm-đệng lắm, song tôi nghĩ những đồ như vậy mà đã được mặt mũi trong xã-hội thì lấy lá cực cho nước An-nam ta lắm. Đại-Huynh đã qua nước Đại-pháp, thì chắc cũng đã biết là dân xứ ấy, những người như anh em ta, có nhưng đã hơn gì con sâu con kiến chưa, nếu anh em mình ở đó vào bực đánh giầy, thế nhưng về đến đây đã có người biết tên, tuổi đã cực chưa ?

 

T .  N . T

            Thơ này là từ của một người ngoài Bắc-kỳ ta gửi cho một ông Phủ Nam-kỳ lục-tỉnh. Ông Phủ ấy thấy ý tứ hay, lại gửi lại để xin đăng vào báo.

 

Tòa – soạn.