NHỜI
ĐÀN BÀ
(Propos de femme)
LẮM VỢ
Lời thưa cuả người thực hiện: chúng tôi dựa trên bản chụp lại và cố
gắng sao chép đúng với nguyên bản. Cứ theo luật lệ chính tả và văn phạm ngày
nay thì bài văn có nhiều chỗ sai, nhất là ở các cặp chữ s/x, ch/tr, gi/r/d, và
những chỗ chấm, phẩy và viết hoa. Không rõ những chỗ sai này do cụ Vĩnh
lầm, hay do hồi đó chưa có luật lệ rõ
rệt, hoặc gỉa cụ Vĩnh chủ trương viết theo cách phát âm cuả mình; vấn đề này
mong được các học gỉa nghiên cứu làm sáng tỏ. Riêng chúng tôi khi thực hiện chỉ
mong thấy sao chép vậy, vì chúng tôi quan niệm những bài viết này, ra đời cách
nay trên dưới 100 năm, vào thời kỳ phôi
thai cuả Việt ngữ, nên mang ít nhiều tính chất lịch sử. Ở trên chúng tôi nói cố
gắng giũ đúng nguyên bản vì chúng tôi
chỉ có bản chụp; bản chính được hình thành cách nay non một thế kỷ, vào lúc kỹ
nghệ in ấn và giấy mực còn thô sơ, rồi tài liệu đuợc lưu trữ gần một thế kỷ nên
ngay bản chính cũng đã mờ nhạt; nay chúng tôi có bản chụp cuả bản mờ nhạt nên không tránh khỏi có những chỗ không thể
nào phân biệt được chữ gì, dù đã dùng đến kính phóng đại. Trong trường hợp
đó, chúng tôi chỉ còn cách dựa trên ngữ
cảnh mà đoán.
Hiện chúng tôi đang sưu tầm thêm những tài
liệu về cụ Nguyễn Văn Vĩnh, quý vị nào có xin vui lòng liên lạc nguyenhongphuc54@yahoo.com . Xin đa tạ
Kính báo.
Ngày xưa ở báo Đăng cổ em có ra câu vấn–đề ấy, thì có ông đã giải
rồi nhưng mà xét ra giải chưa đủ nghĩa.
Em tưởng điều này là một
điều tối can–hệ cho xã–hội, nên đem ra mà bàn nữa cho sác lý.
Việc lấy năm lấy bẩy là
một việc thường cuả người làm quan và những người có cuả, lúc giời cho được
phong túc thì chẳng quản gì phòng giữa phòng bên, quí hồ cho nó sướng thân, đến
lúc lỡ ra sa–sút, thì nào có cực một
thân, lại còn để cho một đoàn phụ–nữ, một bầy con dại nheo nhóc cực khổ.
Lại còn có kẻ thì nuôi
thân chẳng nổi, còn đi rước lấy nàng hầu vợ bé về nhà, cho nó chia bát cơm vơi
cuả đàn con mọn nhà mình, vừa làm cực vợ cực con, vừa làm cực lấy đến đứa quá
nghe mình. Có kẻ thì lấy lẽ lấy mọn để hà–tiện đứa ở, mà lại phòng để cho nó có
ăn cắp bớt cũng chẳng thiệt đi đâu.
Trong các hạng người lấy
vợ lẽ, thì dong thứ được, duy chỉ có những người hiếm muộn, hoặc tại mình, hoặc
tại vợ cả, lấy thêm một hai người, họa
may có nẩy mầm xui rễ ra được chăng, mà chẳng được nữa, thì ngồi nhìn nhau tay
ba tay tư cũng thêm vui.
Em muốn rằng có ông nào
luận cho vỡ ra việc ấy, trước hết lấy lẽ tự–nhiên, và lấy lẽ người mà suy ra
xem việc lấy nhiều vợ nên hay không.
Sau, ví dù lẽ có nên, thì phàn trong bấy nhiêu cớ lấy vợ lẽ những
cớ nào là cần.
Ai giải được vấn–đề ấy cho
minh ra, thì có lẽ cứu được bao nhiêu
cái khổ ải cuả thiên–hạ, nhất là cuả người đàn–bà.
Người đàn–ông mà nghe thủng ra, nếu là việc trái lẽ thì tất muốn
trừa không làm nữa; nếu là việc có khi sử biến có khi sử thường, thì cũng biết
được những khi nào là khi có quyền sử biến mà thôi.
Người đàn–bà mà vỡ nghĩa
ra, thì khi có quyền tất biết giữ, mà khi chẳng có quyền tất biết đành.
Người số kiếp phải đi lẽ
mọn, thì biết r được cái phận–sự mình và cái quyền thế mình. Chớ có thấy chồng
yêu mà truật quyền cuả xã–hội đã cho người trước mình; mà cũng chớ có để cho kẻ
khác nhân một cái thế mình không tự–chủ, mà hành–hạ mình, tối làm đệm kê chân
giường, ngày dùng làm cách kiếm tiền thêm, mà lỡ không kiếm đủ nuôi lấy miệng,
nó lại còn làm ốc nhục.
Bấy nhiêu câu chắc làm
được mươi bài luận thực hay, ai cũng muốn xem, vì đó mới thực là truyện cuả cả
mọi nhà.
Đào Thị Loan.
(Trích Đông Dương tạp chí số 22 trang 9).
Đào Thị Loan, một trong các bút hiệu của cụ Nguyễn Văn Vĩnh.
Nguyễn văn Phổ, Nguyễn Kỳ sưu tầm.
Nguyễn Nga Mỹ đánh máy nguyên văn theo bản
chụp lại.