CHỮ NHO NÊN ĐỂ HAY LÀ NÊN
BỎ
(Faut-il on non garder les carectères
chinois ?)
Lời thưa cuả
người thực hiện: chúng tôi dựa trên bản chụp lại và
cố gắng sao chép đúng với nguyên bản. Cứ
theo luật lệ chính tả và văn phạm ngày nay th́ bài
văn có nhiều chỗ sai, nhất là ở các cặp
chữ s/x, ch/tr, gi/r/d, và những chỗ chấm, phẩy
và viết hoa. Không rơ những chỗ sai này do cụ Vĩnh
lầm, hay do hồi đó
chưa có luật lệ rơ rệt, hoặc gỉa cụ
Vĩnh chủ trương viết theo cách phát âm cuả
ḿnh; vấn đề này mong được các học
gỉa nghiên cứu làm sáng tỏ. Riêng chúng tôi khi thực
hiện chỉ mong thấy sao chép vậy, v́ chúng tôi quan
niệm những bài viết này, ra đời cách nay trên
dưới 100 năm, vào
thời kỳ phôi thai cuả Việt ngữ, nên mang ít nhiều
tính chất lịch sử. Ở trên chúng tôi nói cố
gắng giũ đúng nguyên bản
v́ chúng tôi chỉ có bản chụp; bản chính
được h́nh thành cách nay non một thế kỷ, vào
lúc kỹ nghệ in ấn và giấy mực c̣n thô sơ,
rồi tài liệu đuợc lưu trữ gần một
thế kỷ nên ngay bản chính cũng đă mờ
nhạt; nay chúng tôi có bản chụp cuả bản mờ
nhạt nên không tránh khỏi
có những chỗ không thể nào phân biệt được
chữ ǵ, dù đă dùng đến kính phóng đại. Trong
trường hợp đó,
chúng tôi chỉ c̣n cách dựa trên ngữ cảnh mà
đoán.
Hiện chúng tôi đang sưu
tầm thêm những tài liệu về cụ Nguyễn
Văn Vĩnh, quư vị nào có xin vui ḷng liên lạc nguyenhongphuc54@yahoo.com . Xin đa tạ
Kính báo.
Có một điều ấy, bao nhiêu người
nghị–luận, mà nghị–luận măi không ra
mối, cũng chỉ v́ thường cứ bàn bạc nên
bỏ, hay không nên bỏ, nhưng mà để là để
thế nào, để ở đâu; nên bỏ thế nào, nên
bỏ ở đâu, không hay bàn cho dứt khoát, cho nên cứ
bối–dối măi. Người nói rằng bỏ đi là
phải, v́ học chữ Nho mất hàng nửa đời
người, mà trăm người học, không
được một người hay; học
được hay cũng chỉ ích lấy một ḿnh,
không đem ra mà dùng cho đời được nhờ cái
học vấn của ḿnh chẳng qua là một cái thú
rung–đùi mà thôi. Người
nói rằng để lại là phải, v́ năo–chất cuả
người An–nam đă mấy mươi đời nay
nghiền bằng đạo Khổng Mạnh, phong–tục,
tính–t́nh, luân–thường,
đạo–lư, đều là ở đạo Nho mà ra
cả. Vả lại tiếng An–nam ta nói, ước có
nửa phần do chữ nho mà ra. Lại nói rằng lối
học nho là một lối, tuy không tiện, nhưng mà muốn bỏ
đi, th́ phải có lối
nào mới, tiện hơn mà đem thế vào. Nay lối
mới chưa nghĩ được tuyệt–diệu, mà đă
bỏ đ́ thi ra bỏ cái nền cũ, mà chưa có cái ǵ
mới thay vào sốt cả.
Hai bên nói như
thế, nghe ra cũng phải cả, thế mà cứ nói
măi, th́ ra kéo dài trong trăm năm một câu truyện
dằng–co.
Trước hết
tưởng hay nên phân ra hiện việc học của
người An–nam, ngày nay có mấy lối, mấy
đằng; đằng nào nên để cho học chữ
nho, mà đằng nào nên bỏ chữ–nho đi.
Sau lại nên xét xem
chữ–nho bây giờ đối với dân ta, đối
với việc học của người An–nam, th́ là
thế nào, là cái ǵ?
Gỉa nhời
rằng: chữ–nho là một lối văn–tự cũ
cuả nước Tầu, là một nước cho ta
mượn văn–minh, phong–tục, tính–t́nh; chữ ấy sang đến nước
ta, đổi cả cách đọc, đổi cả
lối dùng, mà lại thấm nhiễm vào tiếng–nói
của nước ta; lại thành ra một thứ văn
riêng cuả đám thượng–lưu ta dùng, tuy là
mượn cuả Tầu, mà có điệu riêng, hay dở
không giống như hay dở cuả văn Tầu.
Thế th́ cái
địa–vị chữ–nho ở nước ta cũng khác
nào như địa–vị chữ la–tinh ở bên
nước Đại–pháp.
Dẫu ra như
thế rồi, th́ muốn giải cái vấn–đề: nên
để hay nên bỏ chữ–nho? cứ việc xem bên
nước Đại–pháp đăi chữ la tinh thế nào, th́
ta nghĩ ra được ngay cách nên đăi chữ nho
như thế!
Bên Đại–pháp, chữ la–tinh là gốc phần
nhiều tiếng– nói nước nhà, văn–chương
dựa lối la–tinh, cho nên ai học khoa ngôn–ngữ, các bậc vào cao–đẳng
học phải học tiếng la–tinh, phải nghiền
văn–chương cổ la– tinh, ngôn–ngữ văn–từ
bên Tây mà pha tiếng la–tinh vào cũng như bên ta
người nói nôm thỉnh–thoảng pha mấy câu
chữ–sách. C̣n người làm ăn, đi học qua bậc sơ–đẳng gọi
là biết đủ nhân–cách, biết đọc, biết
viết, th́ tuy rằng tiếng nói cuả ḿnh do tiếng
la–tinh mà ra, nhưng không cần phải biết chi
đến gốc rễ xa–xôi ấy. Không ai dám bảo
rằng: không học tiếng la–tinh th́ không học
được tiếng Đại–pháp bao giờ.
Thế th́ chữ
nho đối với tiếng An–nam ḿnh cũng vậy.
Ai chuyên học
văn–chương, tuy rằng phải gây cho An–nam ḿnh có
văn–chương riêng, nhưng mà cũng phải học
lấy cái văn cũ, phải biết lịch–sử
văn–chương cuả nước ḿnh, phải biết gốc tích
tiếng nói ḿnh, th́ mới hay được, th́ mới gây
được cho văn ḿnh mỗi ngày mỗi hay lên. Trong
tiếng ta nhan nhản những chữ–nho, dùng đến những chữ
ấy, mà chẳng sao đừng dùng được,
tất phải học tận căn–nguyên nó, mới
biết hết nghĩa nó được, về sau có làm
tự–vị, tự–điển tiếng An–nam th́ mới có
cách biện–nguyên mà cắt nghĩa từng tiếng cho
đúng được.
C̣n những
người thường, con nhà làm ăn đến
tuổi cho vào tràng sơ–đẳng học (mới
định nhưng thực c̣n chưa có) cốt để
học lấy biết đọc, biết viết, biết
lễ– phép, phong–tục, địa–dư, cách–trí mỗi
thứ mỗi người gọi là phải biết qua la
một chút, cho người nó khỏi như lũ
xá–dại, ngây–ngô chẳng biết chi chi. Hạng ấy th́ cho học
chữ–nho mà làm ǵ? Nhân thân hạng sơ–đẳng học
c̣n có ba năm giời, mà lại c̣n chiều tục cũ,
bắt học thêm chút chữ nho, th́ thực là làm uổng
th́–giờ cho trẻ con, không được việc ǵ.
Chữ nho không phải là một lối chữ học
gọi là được. Đă biết phải biết
hẳn, không biết th́ thôi,
biết răm ba chữ, học một vài năm, th́
có biết được mấy chữ cũng không
được việc ǵ.
Chớ có nói
rằng, trong tiếng nói An–nam có nhiều chữ nho, th́
phải bắt trẻ con học lấy vài ba chữ nho.
Phàm chữ nho nào đă lẫn vào với tiếng–nói
thông–dụng, th́ là những chữ thành ra tiếng An–nam
rồi, dẫu không học sách nho cũng biết nghĩa
nó là ǵ.
Có kẻ bảo
rằng nếu không cho trẻ con học chữ nho nữa,
th́ nay phải cho học ít nhiều tiếng
Đại–pháp. Ấy cũng là một cách làm cho trẻ con
mất th́–giờ vô–ích.
Việc học ta
ngày nay nhà– nước đă phân hẳn ra làm hai lối.
Một lối Pháp–việt học để cho trẻ con
học chữ Pháp, có từ sơ–đẳng cho tới
trung–đẳng học. Nhà ai có con muốn học tiếng
Đại–pháp, học–thuật Đại–pháp, văn–chương
Đại–pháp, th́ đă có tràng Pháp– việt. Tùy gia–tư mà
theo học, muốn cho biết gọi là để đi
làm việc, hoặc là để buôn–bán giao–thiệp với
người Đại–pháp, th́ cho vào các tràng Pháp–việt
sơ–đẳng học, xong sơ–đẳng rồi,
lại c̣n một khoa học lấy tốt–nghiệp nữa.
Ai có của, muốn cho con
học theo lối Đại–pháp, cũng được
thi tú–tài, th́ đă có tràng trung–đẳng mới mở ra
ở Hà–nội, học phải mất tiền, muốn vào
hạng học–sinh, một
ngày hai buổi đến học cũng được;
muốn vào hạng lưu–học–sinh, ăn ngủ ở
tràng mà học cũng được.
Lối thứ hai là lối học riêng cuả dân
An–nam đặt ra cho phần nhiều, cho trẻ con các
nhà–quê, thực là một lối mới, xưa nay không có, v́
lối học nho ngày xưa, không phải là một lối
học phổ–thông, thực
là một lối học đi làm quan Tầu, với
cũng như lối Pháp–việt học bây giờ là
lối học đi làm việc với nhà–nước
Đại–pháp. Nhưng ai cũng muốn làm quan cả, cho
nên ngày xưa đua nhau học nho thế nào, từ nay
giở đi đua nhau học vào lối Pháp–việt
cũng thế!
C̣n lối học
riêng mới, cũng đặt ra tiểu–học,
trung–học, lấy quốc–ngữ làm gốc, mà học
cách–trí, vệ–sinh, địa–dư, phong–tục, mỗi
thứ một đôi chút,
để gây cho lấy nhân–cách cuả phần
nhiều người trong dân An–nam, th́ xét ra thực là
một lối nhà–nườc bảo–hộ mới gia ân
đặt ra, không tỉ được với lối
học nho cũ, mà cũng không tỉ được
với lối học Pháp–việt.
Trong lối học
ấy phải có hai bậc, một bậc
sơ–đẳng để cho trẻ con mới lớn
lên, học lấy biết gọi là mỗi thứ một
chút. Trong bậc ấy, học có ba năm, tưởng
không nên dạy chữ nho, mà cũng không nên dạy chữ
Pháp một tí nào. C̣n bậc trung–đẳng, để đi thi cử,
để nên cho những bậc có tài riêng tiếng An–nam
ngày sau, chẳng phải hay
chữ nho, mà cũng phải thông chữ Pháp, thực là
những người thông chữ ta, th́ phải có học
chữ Nho và chữ Pháp, chữ nho để mà am–hiểu
lịch–sử nước ḿnh, văn–chương
nước ḿnh, do ở đó mà ra; chữ Pháp là chữ
cuả nước Bảo–hộ ta ngày nay, là chữ
cuả ông thầy mới, ḿnh trông mong mà học lấy thuật
hay.
Nhà nước
Đại–pháp đặt thêm ra lối học ta ấy,
thực đă tỏ ra ḷng ngay thực với ta, muốn
cho ta giữ được măi quốc–thúy, v́ nếu
nhà–nước cứ bắt ta học chữ
Đại–pháp mới được làm quan làm việc, th́
chắc ta cũng phải v́ lợi mà theo học cả, như
là ông cha ta ngày xưa v́ lợi, mà theo học nho.
Nhà–nước
định ai có bằng tuyển–sinh mới
được vào tràng Pháp–việt ấy là giữ cho dân
thế nào cũng phải theo lối học ta làm gốc
trước đă, thực là đặt ra lối quốc–
học, mà lại khiến cho người trong nước phải
học theo quốc–học.
Trung–đẳng
học ta th́ nên bắt học cả chữ nho và chữ
Pháp, nhưng Pháp–việt học, th́ lại nên bỏ
đứt chữ nho đi. Lối học ta mới, c̣n
gần lối học nho ngày trước, cho nên học
chữ nho được kỹ. Mà học chữ nho đă
không học dối được, ở các tràng
Pháp–việt mà đem dạy chữ nho th́ dạy buổi
nào, học–tṛ thiệt mất buổi ấy. Phàm trẻ
con An–Nnm đă vào học Pháp–việt, toàn là đi học
cướp–gạo cả, chỉ muốn chóng thông
tiếng Đại–pháp mà đi làm việc hoặc
để buôn bán với người Đại–pháp.
Họa là mới có một hai người, học tiếng
Đại–pháp để mà, tốt nghiệp chi hậu,
lại c̣n chăm vào việc học cho quán thông
lịch–sử, luân–lư cũ nước Nam. Bởi thế
ở các tràng Pháp–việt, cứ hôm nào đến phiên
mấy thầy giáo chữ nho dạy, th́ học–tṛ như
là một buổi phải nghỉ, ngồi mà ngủ
gật, trong khi thầy giáo viết lên bảng những bài
học nhỡ– nhàng, dễ quá cho kẻ biết rồi, khó
quá cho kẻ chưa biết.
Tổng kết
lại, th́ chữ nho chỉ c̣n nên giữ lại
để mà dậy ở khoa trung–đẳng nam–học mà
thôi, đợi mai sau khi nào có cả khoa cao–đẳng
nam–học, hoặc khoa ngôn–ngữ văn–chương ở
cao–đẳng, bấy giờ mới lại có nơi khác
phải dùng đến chữ nho.
Bây giờ trẻ
con xin nhất quyết đừng cho học chữ nho
nữa, mà các tràng Pháp–việt cũng xin bỏ lối
dạy chữ nho đi.
Nguyễn Văn Vĩnh.
(Trích Đông Dương Tạp
Chí số 31 trang 3, 4, và 5)
Nguyễn Văn Phổ,
Nguyễn Kỳ sưu tầm.
Nguyễn Nga Mỹ đánh máy
nguyên văn theo bản chụp lại.